Đây là một truyện ngắn khá thích hợp để tham dự cuộc thi truyện ngắn 1200 trên báo Tuổi trẻ, vì nó chỉ vỏn vẹn 400 từ. Tiếc rằng cảm hứng để tôi viết truyện lại đến khi đã hết hạn nhận bài. Vậy là chỉ có thể đăng trên www.sachcuatrang.com mà thôi.
Dịp nghỉ lễ 1-5, lớp đi tham quan, thằng Cát mang theo một cái usb nghe được cả nhạc MP3. Cả lũ thích lắm, tranh nhau đến nỗi cái dây tai nghe suýt đứt. Có đứa hỏi Cát mượn ở đâu. Cát bảo: “Mua”. Có đứa lại hỏi sao tự nhiên mua đồ đắt tiền thế. Cát bảo: “Ông già tao trúng cá ngừ”.
Vài đứa bán tín bán nghi. Xưa nay, cứ có đoàn từ thiện nào về hỗ trợ tặng quà, xã chưa bao giờ quên đưa nhà thằng Cát vào danh sách. Cái usb loại không xịn lắm cũng phải bốn năm trăm nghìn chứ không ít… Nhưng thắc mắc vậy cho có thôi chứ cả lũ vẫn mê cái usb của nó lắm. Được nghe toàn những bài mới nhất ở thành phố, tội gì!
Giữa tháng Năm, mạng trở chứng, chậm. Hai ngàn tiền net mỗi tuần không đủ ngồi ngoài tiệm chờ download MP3, Cát chuyển sang đọc báo điện tử và viết blog. Báo suốt ngày đưa tin ngư dân cắt trộm cáp quang. Blog quanh quẩn chuyện trường lớp. Mấy đứa cứ nghe đi nghe lại nhạc cũ, mãi rồi đâm chán, chả đứa nào hỏi mượn usb của Cát nữa.
Đầu tháng Sáu, mạng đứt hẳn, điểm bưu điện văn hoá vắng tanh. Blog của Cát không có gì mới. Hai ngàn tiền net đã được đem sang quầy báo bên cạnh tiêu. Mỗi tuần một tờ Tuổi trẻ. Vẫn chỉ đầy những tin nổi bật về việc cắt trộm cáp quang. Chiếc usb để ở nhà, đến Cát cũng chán những bản nhạc cũ trong đấy.
Giữa tháng Sáu, mạng tạm thông nhưng bưu điện văn hoá vẫn vắng tanh. Mọi người còn bận túc trực bên ICOM đợi tin tàu. Ba ngày trước, một cơn bão đổi hướng. Cơ quan khí tượng trong nước dự báo không kịp. Trên các trang báo điện tử, người có trách nhiệm giải thích: “Internet tê liệt nên không nhận được thông tin từ đài khí tượng khu vực”.
Vài ngày sau, blog của thằng Cát có bài mới: “Khóc ba”. Ở lớp, không đứa nào còn nhắc Cát về cái usb và những bài hát mới nữa.
100 ngày sau bão, mấy đứa đến dự lễ lập mộ gió cho ba thằng Cát về kháo nhau “có ông gì buôn phế liệu đến phúng viếng hẳn một triệu”.6.2007
Hay thật, đọc xong cứ ngẩn ngơ mãi. Ám ảnh!
Trả lờiXóa